NGÃ DU TỬ

LẠI NGHĨ VỀ QUÊ HƯƠNG




       Leo qua mãi con dốc sầu chưa mỏi
       mảnh đất quê vật vả toát mồ hôi
       lời sông núi nghìn năm về hỏi nhỏ
       "bao giờ lòng dân tộc lên ngôi"
 
       tiếng sóng vọng từ biển ĐÔNG dội lại
       nước non ơi, văn hiến tự ngàn năm
       thềm lục địa có bao giờ đến vậy*
       trăng quê hương lớp lớp đọng ưu hờn
 
       đôi mắt Mẹ khép hờ nhìn tủi nhục
       dáng núi sông nhòa nhạt dưới trời xanh
       đất nước ơi có trổ nhánh tươi cành
       lòng dân Việt mơ một ngày sãi cánh
 
       em có hiểu quê hương mình giàu đẹp
       là rừng vàng biển bạc trong giáo khoa
       ngày tôi lớn chưa một lần diện kiến
       thương đàn em cứ học thuộc lời ca
 
       có tiến bộ nhưng thực thà rất ít
       là rắn con lại vẽ móng hóa rồng
       quê hương mình chỉ có một mùa đông
       dân trần trụi co ro thời thiếu áo?!
 
       trên cao ấy người ta vung bừa bãi
       dưới đất nầy dân tộc vẫn lầm than
       thân tổ quốc tật nguyền vì cắt xén
       những mảnh đời co rúm bước chân hoang
 
Ngã Du Tử
  *nhân chuyện Trung quốc vẽ bản đồ biển Đông

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 7 tháng 1 năm 2012

Bình luận về Bài thơ "LẠI NGHĨ VỀ QUÊ HƯƠNG"